Chủ Nhật, 14 tháng 11, 2010

BA MUOI NAM TRUOC VIET CONG TAN SAT NGUOI VIET HET SUC TAN BAO, BA MUOI NAM SAU VIET CONG CUNG TAN BAO CUOP CUA NGUOI VIET

Bịt miệng che mắt người dân để duy trì quyền lực, đoạt của cướp đất người dân để tích hưởng tài sản, và cậy dựa phục tùng ngoại bang để được bảo vệ ngai vàng, có thể nói đó là 3 hoạt động chính của đảng Cộng sản Việt Nam qua dòng lịch sử, kể từ ngày nó lên ngôi thống trị. Đến giai đoạn thoái trào hôm nay, ba hoạt động ấy càng gia tăng mãnh liệt. Đây là hiện tượng từng thấy ở Đông Âu và Liên Xô các năm 1989-1991, lúc toàn bộ khối Vácsava đi vào con đường sụp đổ hoàn toàn. Điều này tương tự những phát quẫy đuôi cuối cùng của một con mãnh thú. Nó cấu xé, nó tấn công, nó vơ vét, nó chụp giựt, nó lồng lộn, nó giẫy dụa… mong kéo dài thêm những tháng ngày tồn tại sau hết và hưởng thụ thêm trong những giây phút cuối đời.
1- Tiếp tục bịt miệng che mắt người dân: Trong những tuần lễ gần đây, người ta thấy rộ lên một đợt tấn công dữ dội vào các nhà dân báo (bloggers) và các trang dân báo (blogs). Anh blogger Ðiếu Cày, tức Nguyễn Văn Hải, thành viên và sáng lập viên “Câu lạc bộ Nhà báo Tự do”, người từng tham gia biểu tình chống Trung Quốc các năm 2007-2008, rồi bị truy tố với tội danh vu khống “trốn thuế” và thụ án hai năm rưỡi, lẽ ra đã phải rời nhà tù hôm 19-10-2010. Thế nhưng Anh đã bị những kẻ cầm quyền CS trở mặt, quyết định giam giữ thêm với tội danh “Tuyên truyền chống phá nhà nước”, cái “tội” mà hai năm rưỡi trước họ chẳng dám đưa ra khi bắt anh vì sợ dư luận. Ngay đêm trước, hôm 18-10-2010, công an đã đến nhà bắt một blogger khác, AnhBaSG, tức luật gia Phan Thanh Hải. Là thành viên Câu lạc bộ Nhà báo tự do như Điếu Cày, luật gia Hải cũng từng tham gia cuộc biểu tình chống Trung Quốc, bảo vệ chủ quyền Trường Sa Hoàng Sa ngày 9-12-2007, sau đó còn tiếp tục lên tiếng mạnh mẽ trên trang dân báo cho các vấn đề xã hội.
Đến tối ngày 23-10-2010, lại một blogger nổi tiếng khác là CogaiDolong, tên thật là Lê Nguyễn Hương Trà, ở quận Tân Bình, Sài Gòn, đã bị công an bắt khẩn cấp tại nhà riêng vì tội “vu khống”. Tờ Vnexpress.net cho biết: “Cô Trà đã căn cứ vào một bức thư nặc danh để viết bài trên blog về gia đình một cán bộ cấp cao của nhà nước. Trong bài này, cô còn đặt vấn đề về một số hoa hậu, nghệ sĩ đã được gia đình vị quan chức bao bọc vì là người yêu của quý tử”. Quan chức này không ai khác hơn là Thượng tướng Nguyễn Khánh Toàn, Thứ trưởng Bộ Công an, kẻ từng bị nhiều người, nhất là thuộc cấp, tố cáo về tội lạm quyền và tham nhũng, nhưng vẫn bình chân như vại. Cùng lúc, tin từ một công ty Internet ở Atlanta tiểu bang Georgia, HK, vừa cho biết những nhà dân báo có khuynh hướng chính trị tại VN đang là nạn nhân của các hackers. Bọn này, tay chân của công an mạng, sử dụng đến 15.000 máy điện toán để đánh sập một số websites dám phê phán và tố cáo nhà cầm quyền CS.
Chưa hết, sau thảm họa tại vùng Ajka, Hungari ngày 05-10-2010 (vốn đã khiến khoảng một triệu khối bùn đỏ từ hồ chứa bị vỡ đổ xuống các vùng thấp chung quanh và một số con sông, cuốn trôi khoảng 270 căn nhà, phá hủy nhiều cầu đường, làm 150 người bị thương và 7 người tử nạn…), các nhà trí thức VN từng kiến nghị ngưng khai thác bauxite Tây Nguyên năm ngoái, lại viết một kiến nghị thứ hai, thống thiết hơn, ký ngày 09-10-2010, yêu cầu dừng hẳn toàn bộ dự án, vì nó như quả bom treo trên đầu nhân dân đồng bằng Nam Bộ. Vậy mà nhà cầm quyền CS một lần nữa lại làm ngơ, Quốc hội (phiên họp hạ tuần tháng 10) cũng im tiếng, cho dẫu những lý chứng đưa ra đều đầy tâm huyết, thuyết phục. Không những thế, các "trí thức nhà nước" lại còn bác bỏ thẳng thừng, phê phán họ như những đồ ngu, rằng “mới thấy tai nạn ở Hungary đã bàn lùi....”, rằng "chẳng lẽ cả thế giới ai khai thác bauxite đều phải bỏ hết?” rằng "chủ trương khai thác bauxite đã được thống nhất rồi, bây giờ dự án đang triển khai thì cứ tiếp tục" (giám đốc công an tỉnh Đắk Nông) hoặc "bảo đảm hai hồ chứa bùn đỏ ở Tây Nguyên an toàn" (bộ trưởng Bộ Tài nguyên Môi trường. Tuổi Trẻ ngày 22+23-10-2010). Mới nhất còn có tin công an trên toàn quốc vừa được lệnh mở cuộc trấn áp, đe dọa những ai ký tên vào bản kiến nghị. Chiến dịch trước tiên sẽ nhắm vào những người không có vị thế cao trong giới cầm quyền và quân đội, không nổi tiếng trong xã hội như các kỹ sư, sinh viên, doanh nhân, nhà báo độc lập… buộc họ phải thú nhận sai lầm, bị kích động, xin rút tên khỏi kiến nghị, để cuối cùng thiểu số nhân vật từng là quan chức cao cấp, tướng lãnh uy tín sẽ bị cô lập và kết tội. Và với việc ban luật cấm khiếu kiện tập thể (Thông tư số 04/2010 do Thanh tra Chính phủ ra ngày 26-8-2010 một cách vi hiến), đảng quyết tâm bịt miệng che mắt người dân cho đến cùng.
2- Tiếp tục đoạt của cướp đất người dân: Sau khi vụ Tập đoàn công nghiệp đóng tàu Vinashin, hôm tháng 7-2010, bị đổ bể trước công luận với số nợ lên tới 85.000 tỷ mỹ kim mà người ta biết chỉ là do sự tham nhũng công quỹ của Nguyễn Tấn Dũng, Phạm Thanh Bình và thuộc hạ, vụ Lễ hội 1000 năm Thăng Long với tổng chi tiêu lên tới 4,5 tỷ mỹ kim đầu tháng 10 lại càng gây phẫn nộ khôn lường cho nhân dân và ai nấy đều thấy đó như một trong những cơ hội vơ vét cuối cùng của các đảng viên Cộng sản tại Hà Nội. Mới đây, đài Á châu Tự do lại đưa tin chủ nhiệm Uỷ ban Quốc phòng-An ninh Quốc hội CS, tại phiên họp ngày 21-10, đã nêu rõ: sau khi UB Kiểm tra Trung ương Đảng công bố kết luận điều tra thì tổng số nợ Vinashin vay của các ngân hàng lên đến 120.000 tỷ đồng. Thế là coi như trắng tay, đốt sạch tiền mồ hôi nước mắt của dân và hàng trăm triệu mỹ kim vay nợ nước ngòai. Vậy mà theo chương trình nghị sự do Ủy ban Thường vụ QH quyết định thì trong kỳ họp này, các Đại biểu cũng chỉ có “xem xét hoạt động của Tập đoàn Vinashin… và một số báo cáo chuyên đề khác”. Nhưng từ “xem xét” đến đặt vấn đề thay đổi hay bãi bỏ vai trò chủ đạo nền kinh tế của các tập đòan kinh tế nhà nước thì còn xa vời. Bởi lẽ Cương lĩnh 1991 (bổ sung năm 2011) sẽ đem ra biểu quyết tại Đại hội đảng XI vào tháng 1-2011 vẫn kiên định : “Kinh tế nhà nước giữ vai trò chủ đạo… Nhà nước quản lý nền kinh tế, định hướng, điều tiết, thúc đẩy sự phát triển kinh tế xã hội bằng pháp luật, chiến lược, quy hoạch, kế hoạch.” Như thế là CS vẫn muốn tiếp tục vơ vét túi dân, vẫn muốn độc quyền thao túng thị trường, miễn sao có lợi cho một số lãnh đạo đảng.
Vụ án Cồn Dầu hôm 27-10 mới rồi cho thấy nhà cầm quyền CS địa phương tiếp tục chính sách cướp đất đai của dân để chia chác hay bán cho các công ty tư nhân. Khu đô thị mới Thủ Thiêm, Quận 2 Sài Gòn, với diện tích 930 ha, cũng là một mảnh đất vàng, đã và đang đem lại cho Nguyễn Tấn Dũng lẫn Lê Thanh Hải, chủ tịch thành phố, một món lợi nhuận kếch sù: 15 tỷ mỹ kim (Theo một bài viết tung lên mạng ngày 07-10-2010). Đó là đối với dân đen. Riêng đối với binh lính, lãnh đạo CS cũng không từ hành vi bóc lột tận xương tủy. Điển hình là vụ hàng trăm quân nhân và gia đình thuộc Sư đoàn 324 thuộc Quân khu 4 (Nghệ An), từ đầu năm 2006 đã bị cấp trên lừa đảo (nộp 130 triệu/người để được đi xuất khẩu lao động). Tiền mất, việc hỏng, họ đã đi khiếu kiện các cấp chỉ huy quân đội, thậm chí ra tới bộ Quốc phòng, thế mà vẫn không được giải quyết. Mới đây, trong cơn mưa gió đêm 14-10-2010, khi ngồi trước cửa Bộ Tư lệnh Quân khu 4, họ vẫn tiếp tục bị đàn áp cách tàn nhẫn.
Phiên tòa tại Trà Vinh hôm 26-10-2010, nhằm xét xử anh Đoàn Huy Chương, đồng sáng lập Hiệp hội Đoàn kết Công Nông VN và hai thành viên trẻ Khối 8406 là Nguyễn Hoàng Quốc Hùng và Đỗ Thị Minh Hạnh, với mức án tàn bạo (9 năm cho Hùng và 7 năm cho hai bạn) chỉ vì họ từng vận động bảo vệ quyền lợi người lao động và các nạn nhân bị tịch thu đất đai, phiên tòa đó cũng là dấu chỉ CS muốn tiếp tục bóc lột mồ hôi nước mắt của công nhân và nông dân vốn chiếm tới 80% dân số trên đất Việt.
3- Tiếp tục cậy dựa phục tùng Trung Cộng: Lễ hội Ngàn năm Thăng Long mới rồi, với thời điểm trùng lễ Quốc khánh Trung Cộng, với những bộ phim chào mừng sặc mùi Tàu từ hình thức tới nội dung, từ phương cách dàn dựng tới câu chuyện tường thuật, tất cả đã toát lên não trạng lệ thuộc Đại Hán cách rất thản nhiên mà vốn đã có từ thời ông Hồ. Não trạng lệ thuộc này còn bộc lộ qua sự khiếp hãi không ngừng đối với Bắc Kinh. Khiếp hãi đến độ nhường đất nhường đảo, nhường biển nhường rừng, nhường những dự án khai thác và những công trình xây dựng cơ bản. Khiếp hãi đến độ khúm núm trước lãnh đạo Trung Nam Hải. Tiêu biểu là hình Nông Đức Mạnh cúi đầu khom lưng vái Hồ Cẩm Đào cách rất ô nhục trong một cuộc duyệt binh (tung lên mạng cách đây không lâu), là việc tay Tổng bí thư này bị bộ trưởng quốc phòng Trung cộng Lương Quang Liệt chẳng thèm ôm hôn lại hôm 10-10-2010! Khiếp hãi đến độ để cho Trung cộng thường xuyên bắn giết, cướp bóc, xua đuổi ngư dân Việt trên biển, hoặc đợi cho nó giam 44 ngày đêm mới xin về (vụ 9 ngư dân Quảng Ngãi hôm 26-10). Khiếp hãi Trung cộng nên đã luôn cấm cản, lùng bắt, giam giữ những ai biểu tình chống Trung Quốc (như anh Điếu Cày trước đây ở Sài Gòn và như bà Võ Hồng mới rồi tại vườn hoa Lý Thái Tổ, Hà Nội), những ai làm hại tới quyền lợi Trung quốc (dù quyền lợi này là tai hại khôn lường cho dân tộc) như các nhà trí thức chủ trương mạng Bauxite VN và những ai ký vào bản kiến nghị dừng khai thác khoáng sản này.
Những hiện tượng kể trên, vốn ngày càng gia tăng tầm mức và cường độ, nhất là khi càng tới gần cơ hội chia chác chụp giựt quan trọng là đại hội đảng lần thứ 11, cho thấy CSVN đang đi đến giai đoạn tồn tại cuối cùng của nó, với cơn giẫy chết lúc lâm chung. Bởi lẽ một chế độ, một chính đảng xây dựng trên gian dối bạo tàn, cướp bóc dân nước và nô lệ ngoại bang thì không thể mãi tồn tại, nhất là trong thế giới trọng nhân quyền dân chủ hiện nay. Bổn phận của phong trào dân chủ là cùng nhau nỗ lực làm cho giờ tàn lụi này mau điểm, quyền dân chủ hiện nay. Bổn phận của phong trào dân chủ là cùng nhau nỗ lực làm cho giờ tàn lụi này mau điểm, để cho dân nước đỡ khổ ngày nào hay ngày nấy.

MUNG QK TAU CONG, BO TUI 4500 TY DONG, LAM NGO LU LUT MIEN TRUNG,..DUNG LA MOT LU CHO SAN CONG SAN KHON KIEP

VC RUT TIA BO TUI 4.5 TY DOLA BANG DAI LE 1000 NAM THANG LONG VA DA CO TINH
LAM NGO NAN LUT MIEN TRUNG VI DA CAN SACH TIEN CONG QUY
Đại lễ kỷ niệm Ngàn năm Thăng Long do Hà Nội tổ chức vừa chấm dứt và Cộng sản Việt Nam đã lãnh một bài học đích đáng từ trời lẫn người. Từ trời là chính cơn lụt lịch sử xảy ra tại 5 tỉnh miền Trung (Nghệ An, Hà Tĩnh, Quảng Bình, Quảng Trị, Thừa Thiên-Huế) trong chính giữa 10 ngày đại lễ. Từ người là phản ứng ứng dữ dội và đồng loạt từ trong ra tới ngoài nước, từ các nhà trí thức đến các nhà đối kháng, từ hạng thường dân đến hạng tu hành, từ giới ký giả đến giới nghệ sĩ… Tựu trung, có thể nói các phản ứng nhắm đến 4 điểm: 1- Những mục tiêu và ý nghĩa bị biến đổi; 2- Những chi tiêu hoang phí phù phiếm; 3- Những công trình chào mừng bôi bác lai căng; 3- Những ứng xử vô tâm bất nhẫn. Những mục tiêu và ý nghĩa bị biến đổi là chọn thời điểm trùng với lễ Quốc khánh của Tàu cộng, chẳng đề cao đúng và đủ tinh thần Lý Thái Tổ-Thăng Long, không phát huy các thành tựu nhân bản của tiên tổ, thực hiện những công trình phô trương vô bổ thay vì xây dựng hay cải tạo những cơ sở hạ tầng phục vụ dân sinh, lợi dụng đại lễ để bòn rút công quỹ, bóc lột nhân dân, tuyên truyền cho đảng và lãnh tụ...
Những chi tiêu hoang phí, phù phiếm là đúc 100 trống đồng, 1000 tượng rồng, làm 1000 trống da, may 10.000 bộ y phục để chỉ mặc một buổi, dựng nhiều bộ phim tốn cả trăm tỷ, tổ chức 54 hoạt động chính với gần 300 buổi biểu diễn của các đoàn nghệ thuật nội lẫn ngoại, bắn pháo hoa tại 29 điểm (sau phải bỏ bớt vì áp lực công luận), diễn hành rầm rộ với hơn một vạn người… Những công trình chào mừng lai căng, bôi bác là tượng Lý Thái Tổ không có nét gì của dân Việt, là bộ phim “Lý Công Uẩn -Đường tới thành Thăng Long” hoàn toàn sai văn hóa và lịch sử Việt từ hình thức tới nội dung, là Con đường gốm sứ trông như một tác phẩm nghệ thuật dân gian hổ lốn và mới làm đã hư hỏng, là tim đồng đúc cho tượng Thánh Gióng và còn ngựa của ngài, là DVD Tình ca Ngàn năm Thăng Long-Hà Nội với một thứ Anh ngữ quái đản… Những ứng xử vô tâm bất nhẫn là tống tất cả trẻ em đường phố và dân oan khiếu kiện vào nhà tù mang tên “Trại bảo trợ xã hội” ở Ba Vì để làm đẹp mặt Thủ đô, là trình diễn ca nhạc kèm bắn pháo hoa nghệ thuật đêm bế mạc tại sân vận động Mỹ Đình dù 4 hôm trước đã có nhiều người mất mạng tại đó, là tiếp tục vui chơi tại Hà Nội, bỏ mặc bao đồng bào nạn nhân lũ lụt tại 5 tỉnh miền Trung, khiến cho 76 người thiệt mạng, đến khi cứu trợ họ thì chẳng ra gì… Lời Giáo sư Phạm Toàn sau đây (trả lời phỏng vấn của DCVOnline hôm 11-10-2010) có thể tóm tắt sự kết án của toàn dân đối với CS nhân đại lễ: “Một xã hội với bọn người bẩn thỉu không đáng cho mình nghĩ nữa. Tôi khinh họ đến mức có bảo chửi họ tôi cũng chẳng muốn chửi nữa cơ… Một nền văn hóa vớ vẩn, nói chỉ phí lời. Để cho họ tan đi thì thế hệ sau nó dựng lại”.

Chủ Nhật, 24 tháng 10, 2010

DANG VIET CONG BIP NGAN NAM THANG LONG DE BO TUI 4.5 TY DO LA

NGAN NAM THANG LONG LA
NOI NHUC QUOC THE HAY NGAY TAN CUA VIET CONG, XIN DUOC LAM 1 TINH CUA TAU CONG,LUON TIEN VET HET NGAN SACH NHA NUOC, CHUAN BI TRON CHAY
Người viết xin ghi lại lời di chúc của vị vua anh minh Trần Nhân Tôn, để nhắc nhở cho những ai còn mang trên mình dòng máu Việt Nam ở trong và ngoài nước phải biết rằng: bất cứ hành động nào dù vô tình hay cố ý tiếp tục đi theo đường lối của các nhà lãnh đạo ĐCSVN đều mang trọng tội với lịch sử, với Tổ quốc và nhân dân: “Các ngươi chớ quên, chính nước lớn mới làm những điều bậy bạ, trái đạo. Vì rằng họ tự cho mình cái quyền nói một đằng làm một nẻo. Cho nên cái họa lâu đời của ta là họa Trung hoa, chớ coi thường chuyện vụn vặt xảy ra nơi biên ải, các việc trên khiến cho ta nghĩ đến những chuyện khác lớn hơn. Tức là họ không tôn trọng biên giới quy ước, cứ luôn luôn tự đặt ra cái cớ để tranh chấp, không thôn tính được ta thì gậm nhấm ta, họ gậm nhấm đất đai của ta. Dần dần họ sẽ biến giang sơn của ta từ cái tổ đại bàng thành cái tổ chim chích. Vậy các ngươi phải nhớ lời ta dặn, một tấc đất của tiền nhân để lại cũng không được để lọt vào tay kẻ khác. Ta để lời nhắn nhủ này như một lời di chúc cho muôn đời con cháu”.

Từ ngàn xưa, trải qua các triều đại phong kiến, tiền nhân của ta dù có độc tài chuyên chế hay đất nước bị đô hộ của giặc Tàu, hoặc có những khi huynh đệ tương tàn khiến Trần Ích Tắc và Lê Chiêu Thống phải nhờ vào sự giúp đỡ của đế quốc Trung hoa, nhưng vẫn không có triều đại nào cam tâm nghe theo ngoại bang để tàn sát dân tộc mình, cũng không có triều đại nào tự dâng hiến đất đai của Tổ quốc cho ngoại bang như triều đại của ĐCSVN hôm nay.

Thật vậy, trong suốt thời gian có sự hiện diện của ĐCSVN, nhân dân ta đã phải chịu quá nhiều đau thương và mất mát. Hàng trăm ngàn người dân vô tội và các nhà trí thức yêu nước của miền bắc Việt Nam đã bị tù đầy, chết oan ức trong phong trào cải cách ruộng đất và cuộc thanh trừng Nhân văn Giai phẩm mà ĐCSVN do Chủ tịch Hồ Chí Minh lãnh đạo thực hiện theo chỉ thị của Mao Trạch Đông từ 1953-1957. Hậu quả là hơn một triệu đồng bào phải liều chết để di cư vào Nam tìm tự do, rồi cuộc nội chiến trên 25 năm với sự hy sinh của hàng triệu thanh niên khắp 2 miền đất nước, cùng với trên 5000 người dân Huế bị "bộ đội giải phóng" tàn sát hồi tết Mậu Thân 1968 ..., tất cả là những nỗi đau không thể xóa nhòa được trong ký ức mọi người. Nhờ sự phản bội đồng minh của Hoa Kỳ mà phe cộng sản mới chiếm được miền Nam. Sau khi chiếm được miền Nam và nhìn thấy sự sung túc và tự do của nhân dân miền Nam, đáng lẽ các nhà lãnh đạo CSVN đã nên suy nghĩ lại. Nhưng không, cũng vì say men chiến thắng mà họ đã tiếp tục phạm sai lầm, tiếp tục trung thành với chủ nghĩa Marx-Lenin không tưởng, tiếp tục vì quyền lợi cá nhân mà hy sinh quyền lợi của đất nước, của nhân dân, khiến cho hơn 3 triệu đồng bào phải liều chết vượt biên tìm tự do nơi đất khách trong đó, có hàng trăm ngàn người phải bỏ mình ngoài biển cả bao la. Các nhà lãnh đạo CSVN quá đê hèn, quá bạc nhược trước bọn cường quyền Trung Quốc, luôn luôn trung thành với phương châm 16 chữ vàng và 4 tốt do Trung Quốc đề ra.

Công hàm bán nước công nhận Hoàng Sa nằm trong hải phận của Trung Quốc doThủ tướng Phạm Văn Đồng ký ngày 14/9/1958, được báo Sài Gòn giải phóng phát hành tháng 5/1976 đăng lại lời nói của cựu Tổng Bí thư Trường Chinh: “Trung Quốc vĩ đại đối với chúng ta không chỉ là người đồng chí mà còn là người thầy tin cẩn đã cưu mang chúng ta nhiệt tình để chúng ta có ngày hôm nay. Vì vậy, chủ quyền Hoàng Sa thuộc Vệt Nam hay Trung Quốc cũng vậy thôi”, còn C Hồ Chí Minh thì tuyên bố: “Ai có thể sai chớ đồng chí Mao thì không thể nào sai”. Cuộc tàn sát vô nhân đạo của bọn xâm lăng Trung Quốc vào 6 tỉnh biên giới Việt Nam tháng 2/1979 để dạy cho Việt Nam một bài học, cùng với sự tan rã của khối cộng sản Liên Sô và Đông Âu đã khiến cho các nhà lãnh đạo CSVN phải quay về với Trung Quốc và dâng hiến cho chúng trên 8000 km2 vùng biển bắc bộ, vùng đất địa đầu Ải Nam Quan, bãi Tục Lãm và 2/3 Thác Bản Giốc… Nhà nước CSVN lại cho phép Trung Quốc vào khai thác Bô xít ở Tây nguyên (yết hầu của Việt Nam và nóc nhà của Đông Dương) bất chấp sự can ngăn của đại tướng Võ Nguyên Giáp và trên 300 nhà trí thức, khoa học trong ngoài nước, cho Trung Quốc thuê trên 300 ngàn hecta rừng chiến lược biên giới ttrrong thời gian 50 năm, luôn câm nín hoặc chỉ phản đối chiếu lệ khi Trung Quốc ngang nhiên bắt bớ, đánh đập, cướp tài sản, đòi tiền chuộc đối với ngư dân Việt Nam đánh cá ngay trên hải phận của nước mình…

Đặc biệt, đại lễ ngàn năm Thăng Long với kinh phí khoảng 100 ngàn tỷ đồng (tương đương gần 5 tỷ Mỹ kim), chiếm gần 10% ngân sách quốc gia lại được tổ chức đúng vào ngày quốc khánh của Trung Quốc 01/10/2010. Trong khi theo Đại Việt Sử ký Toàn thư của Ngô Sĩ Liên, Khâm Định Việt sử và Phật giáo Sử lược tập 2 của GS Lê Mạnh Thát cùng Việt Nam Sử lược của Sử gia Trần Trọng Kim (ông cũng là Thủ tướng chính phủ của nước Việt Nam độc lập thời Bảo Đại đã bị chủ tịch Hồ Chí Minh cướp chính quyền ngày 19/08/1945 ) thì vua Lý Công Uẩn dời đô về Thăng Long vào trung tuần tháng 7 âm lịch năm Canh Tuất, (năm 1010 dương lịch) nghĩa là ngày kỷ niệm ngàn năm sẽ rơi vào tháng 8 hoặc đầu tháng 9 chớ không thể nào là ngày 1/10 dương lịch được. Thêm vào đó, cuốn phim dài 19 tập Lý Công Uẩn- Đường Đến Thăng Long tốn trên 100 tỷ đồng lại được quay tại TQ với ê kíp chính từ đạo diễn, hóa trang, kỷ thuật, cách ăn mặc và diễn viên phụ đều là người TQ, khiến cho sự bất bình trong dân chúng và sự phản biện của các thành phần trí thức yêu nước càng dâng cao.

- GSTS Nguyễn Đăng Hưng nhận định: “Mới xem qua thôi mà tôi đã thấy hãi, nếu không nói là kinh hoàng. Từ trang phục cho đến cảnh quan, từ áo mão cho đến búi tóc, hình ảnh toát ra cho thấy đây là phim Trung Quốc, chẳng khác gì những phim lịch sử Trung Quốc khác mà đông đảo người dân Việt Nam đang xem trên màn ảnh truyền hình…… Từ chổ vô văn hóa đến chổ văn hóa nô dịch là khoảng cách những bước đi nhỏ, phim nhắc nhở trên đây là một trong những bước đi ấy”.

- Gs Nguyễn Văn Tuấn: “Chưa bao giờ Việt Nam chịu ảnh hưởng Trung Quốc sâu đậm như hiện nay….., chẳng lẽ 1000 năm rồng rã chưa đủ để chúng ta trưởng thành, để chúng ta thoát khỏi ách thống trị văn hóa của Trung Quốc? Tại sao Nhật và Hàn quốc thoát khỏi ảnh hưởng của Trung Quốc, còn ta thì không? Thật ra, có lẽ câu hỏi là: chưa thoát hay chưa muốn thoát?"

- Nhà nghiên cứu Nguyễn Đắc Xuân sau khi xem một số cảnh trong phim đã nói với phóng viên đài BBC là: “Cần cho bộ phim này vào kho để đánh dấu rằng trong điện ảnh Việt Nam đã từng có một sự kiện ngu dốt đến như vậy”.

- Nhà thơ Đỗ Trung Quân thì nhận xét đây là bộ phim Trung Quốc nói tiếng Việt.

- Ý kiến của Thiếu tướng Nguyễn Trọng Vĩnh sau khi xem phim: “Thật không thể được! Nếu tôi là Bộ trưởng Bộ Văn hóa Thể thao Du lịch, tôi sẽ cấm chiếu bộ phim này trên toàn cõi Việt Nam, bất kể trên truyền hình hay rạp"

- Luật sư Cù Huy Hà Vũ trong đơn kiến nghị gởi Quốc Hội thì cho rằng: bộ phim Lý Công Uẩn – Đường đến Thăng Long là phản quốc. Còn rất nhiều những tiếng nói yêu nước từ các nhà trí thức ưu tú, mạch sống của Tổ quốc Việt Nam mà người viết không thể nào nêu ra hết. Có phải vì thế mà trong ngày khai mạc đại lễ ngàn năm lại không có sự hiện diện của tam trụ triều đình Nông Đức Mạnh, Nguyễn Minh Triết, Nguyễn Tấn Dũng và toàn dân cũng không được treo cờ mừng đại lễ.

Trên 100 ngàn tỷ đồng được tung ra cho một đại lễ dưới danh nghĩa độc lập chủ quyền quốc gia, nhưng thực chất là chào mừng ngày lập quốc của bọn bá quyền Trung Quốc. Trong khi đất nước còn đang nằm trong danh sách nghèo của thế giới, bệnh viện có đôi khi một cái giường phải nằm 2 bệnh nhân, trường học còn thiếu và có nơi trẻ em học sinh phải đu dây cáp qua sông để đến trường như sông Pô Cô thuộc tỉnh Kontum, hoặc lội qua sông để đi học như sông Ayun thuộc huyện Chư Sê, trong các làng mạc ở nông thôn đại đa số nhân dân còn phải thiếu ăn trầm trọng, rất nhiều gia đình không có tiền nuôi con ăn học dù chỉ cấp I, cấp II, còn miền Trung thì đồng bào đang oằn hoại đau thương vì sự tàn phá của lũ.

Sự giúp đỡ của đồng bào hải ngoại qua chương trình từ thiện lá lành đùm lá rách cũng chỉ xoa dịu phần nào cảnh cơ cực của người dân. Rõ ràng những việc làm của các nhà lãnh đạo ĐCSVN đã đi ngược lại quyền lợi của đất nước, phản bội lại công lao và xương máu của tiền nhân, lừa dối cả dân tộc để ngấm ngầm đi theo lộ trình của Trung Quốc. Thử hỏi nếu xét về công và tội của chính quyền CSVN với các nhà bất đồng chính kiến đấu tranh ôn hòa cho tự do, dân chủ và nhân quyền, cho sự vẹn toàn đất nước thì ai là người có tội? Các nhà lãnh đạo ĐCSVN hiện nay họ rất thành công trong chủ trương bịt nguồn thông tin trung thực đến người dân, đào tạo được một lực lượng công an, an ninh quân đội quá trung thành với đảng, chỉ biết còn đảng còn mình, mù quáng trước các hành động sai trái, vô nhân đạo đối với dân oan và các nhà đấu tranh dân chủ, họ đang dồn nhân dân vào bước đường cùng. Nhưng người viết tin tưởng vào lời nói của Gs Nguyễn Huệ Chi chia sẻ với ông Hà Sĩ Phu: "Nhưng mà tôi vẫn còn tin ở cái chỗ là dân tộc mình rất lạ, bình thường người ta không quan tâm gì đến công ích, bình thường người ta không quan tâm gì đến các huyện lớn của đất nước, thế nhưng mà khi đất nước bị dồn đến chân tường thì cái sức mạnh đó tự nhiên nó bật trở lại, nó như là một hồn thiêng sông núi tiềm ẩn trong tâm hồn con người Việt Nam"

Thế kỷ 21 này vẫn còn có chổ đứng của tâm linh, luật nhân quả là hiện thực không ai tránh khỏi, mọi hành động gian ác, bất thiện chắc chắn sẽ có những kết quả không tốt về sau. Người viết xem kỹ lại bài viết của Thượng tọa Thích Thiện Minh về ngày tàn của ĐCSVN và lời tiên tri của Lý Nguyễn Thiên Quý (đảng Bình Xã Thiên Việt) thì rõ ràng ngày tàn của ĐCSVN là rất gần.
Có 2 điều tiên đoán của Thượng tọa về ngày tàn của ĐCSVN là:

- Nếu lấy mốc 1975 (Mẹo) – 2011 (Mẹo)=36 năm, tức là Mẹo gặp lại Mẹo và 3+6=9 cùng 81năm tồn tại của ĐCSVN 8+1= 9.
- Nếu lấy mốc năm thành lập ĐCSVN 1930 (Ngọ) – 2014 (Ngọ), tức là Ngọ gặp lại Ngọ.

Tuy nhiên theo quả quyết của nhà tiên tri Lý Nguyễn Thiên Quý thì cuối năm 2014 ĐCSVN sẽ thực sự suy vong. Nhưng riêng cá nhân người viết nhận thấy thì những gì mà ĐCSVN đang đối diện, những sự việc đang xảy ra trên đất nước đã hội đủ 3 điều kiện cho sự sụp đỗ giống như của ĐCSLX năm 1989 – 1990 đó là:

1/ Lòng dân ly tán không còn tin tưởng vào chính quyền lãnh đạo đất nước nữa. Trong thời gian qua, hình ảnh đàn áp dân oan, đàn áp các nhà đấu tranh dân chủ, đàn áp các tín đồ các tôn giáo, tham nhũng tràn lan bất trị và sự lộng hành của công an…v.v…đây là điều kiện thứ I.

2/ Nội bộ chính quyền tranh giành quyền lực bí mật hại nhau, các phong trào đấu tranh tự do dân chủ, nhân quyền tiếp tục phát triển, các nhà trí thức, các nhà khoa học yêu nước trong đảng cũng như ngoài đảng bất chấp hiểm nguy và can đảm phản biện công khai với chủ trương và chính sách sai trái của chính quyền, những đảng viên ưu tú và trí thức của đảng sẵn sàng từ bỏ đảng…v.v… đây là điệu kiện thứ II.

3/ Bất ổn xã hội, lạm phát tăng nhanh, đồng tiền mất giá, vật giá các mặt hàng tiếp tục tăng cao khiến cho cuộc sống của đại bộ phận nhân dân gặp rất nhiều khó khăn, nợ công của chính phủ đã vượt xa ngưỡng cửa cho phép của Ngân hàng thế giới là 50% GDP. Theo báo cáo của Bộ Tài chánh Việt Nam thì nợ công của Việt Nam năm 2009 là 52,6% GDP, dự đoán cuối tháng 12/2010 sẽ là 56,7% GDP..v.v.. đây là điều kiện thứ 3.

Chỉ số thông minh và con số nhân tài của Việt Nam không thua kém các nước văn minh trên thế giới, bằng chứng là số sinh viên Việt Nam đi du học ở các nước dân chủ đa nguyên cũng như con em các kiều bào Việt Nam hải ngoại đều đạt thành tích cao trong các trường danh tiếng của họ, một số cũng thành công trong sự nghiệp và đang giúp đỡ Việt Nam rất nhiều trên con đường hội nhập. Trái lại, nền giáo dục trong nước thì sau hơn 35 năm thống nhất chưa có một trường đại học nào của Việt Nam nằm trong danh sách của 200 trường đại học của Châu Á, những nước cùng khu vực như Thái lan, Indonesia, Hàn quốc, Singapore, Malaysia, Đài loan thua xa miền Nam Việt Nam trước 1975, nhưng hôm nay thì họ đã hơn Việt Nam hàng chục thậm chí hàng trăm lần. Đặc biệt trong năm 2010 nếu chúng ta tự hào về thiên tài toán học thế giới Gs Ngô Bảo Châu (Pháp quốc), thì tại Hoa Kỳ cô bé 17 tuổi mang tên Alexandia Huỳnh con một người Mỹ gốc Việt, đã được trường đại học danh tiếng Harvard cấp học bổng toàn phần hệ tiến sĩ, còn tại nước Úc thì 2 anh em Võ Bá Ngự và Võ Bá Tường đoạt giải thưởng phát minh Eureka 2010 của tổ chức khoa học và công nghệ quốc phòng quốc gia Úc đã trả lời với phóng viên Trà Mi của Đài Á châu Tự do như sau: “ …. Nếu Việt Nam thực sự có tự do dân chủ và nhân quyền thì nhân tài ở khắp nơi sẽ kéo về để đóng góp phát triển đất nước chớ không cần phải có những chính sách thu hút nhân tài”.

Trong cuộc sống hàng ngày của mỗi con người, việc chọn lựa bạn tốt để giao du là điều thiết yếu. Trên tầm mức quốc gia cũng thế, là một nước chậm tiến và nghèo như Việt Nam, người lãnh đạo cần có tầm nhìn xa hiểu rộng để biết rằng: nếu ảnh hưởng và lệ thuộc hoàn toàn về chính trị vào Trung Quốc, một đất nước lúc nào cũng muốn thôn tính Việt Nam là hành động phản quốc. Thể chế dân chủ đa nguyên, đa đảng là con đường bắt buộc để thực hiện quyền bảo vệ đất nước, quyền tự do dân chủ và nhân quyền nếu chúng ta muốn được sống ấm no, hạnh phúc và đất nước được phồn vinh tiến bộ. Các nhà lãnh đạo CSVN vẫn biết điều này do đó, họ vẫn cho con cái đi du học và tìm cách định cư ở các nước tư bản dân chủ đa nguyên, nhưng vì bản chất tham quyền cố vị cho nên mới cố chịu đấm ăn xôi bám theo chân Trung Quốc, giữ thế độc quyền lãnh đạo kiểu độc tài cộng sản, một chủ nghĩa đã lỗi thời và đã bị loài người văn minh trên thế giới phế bỏ từ lâu.

Chế độ sẽ thay đổi nhưng dân tộc luôn trường tồn. Trên thế gian này không có bất cứ việc gì được tồn tại mãi mãi, nhất là những việc sai trái và bất thiện thì sẽ có ngày phải trả giá xứng đáng. Các chiến sĩ trong lực lượng công an, quân đội và những kẻ trung thành với ĐCSVN chỉ biết "còn đảng còn mình" nên suy nghĩ lại để sau này khỏi phải ân hận.

Sài Gòn ngày 10/10/2010
Trần Bảo Việt

Chủ Nhật, 3 tháng 10, 2010

VIET CONG MUNG QUOC KHANH NUOC TAU CONG Gia vo Mung 1000 nam Thang Long

Mạc Việt Hồng
12:58:am 02/10/10
http://www.danchimviet.info/archives/18612

Mạc Việt Hồng: Hôm nay, 1/10/2010 là ngày khai mạc đại lễ, chúng tôi muốn hỏi anh với tư cách một người Hà Nội, cảm tưởng của anh như thế nào?
Nguyễn Khắc Toàn: Đúng như vậy, hôm nay là ngày 1/102010 là ngày khai mạc “đại lễ hội 1000 năm Thăng Long- Hà Nội” do chính phủ CSVN phối hợp cùng chính quyền thủ đô đứng ra tổ chức.
Đối với nhà cầm quyền trong nước thì họ đã có chủ trương và vạch kế hoạch cho sự kiện này từ gần thậm chí hơn chục năm nay rồi chứ không phải là mới đây. Tôi là người Hà Nội đã sinh ra và lớn lên tại thành phố này hơn nửa thể kỷ nay và chứng kiến nhiều thời mốc quan trọng trong chiến tranh, thời bao cấp, tem phiếu cũng như giai đoạn tạm thời hòa bình và gọi là mở cứa như hiện nay. Trong giai đoạn này, tôi rất biết nhà cầm quyền CSVN họ rất muốn chính trị hóa các sự kiện này để củng cố quyền lực của họ trong buổi hoàng hôn của nhà nước CS độc tài toàn trị, đồng thời qua dịp này họ sẽ được khoác lên mình một manh áo mới mang màu sắc dân tộc tính hơn để che giấu đi bản chất vong bản, ngoại lai mà học thuyết Cộng sản Mác Lê nin đã làm tàn hại dân tộc và đất nước do chính họ du nhập vào. Tôi thấy lễ hội này đáng phê phán, tẩy chay hơn là hưởng ứng và chào mừng nó vì nhiều lý do nữa, đó là sự xuyên tạc, bóp méo lịch sử dân tộc rất trắng trợn và sự lãng phí, tốn kém hết sức phi lý.
Tôi có cảm giác nhà cầm quyền CSVN đang đi đúng con đường của chế độ thực dân Pháp đã cai trị đất nước ta trước kia đó là muốn ru ngủ mọi tầng lớp nhân dân trong xã hội qua các cuộc vui chơi, lễ lạt liên miên để quên đi nỗi nhục cuộc sống không có dân chủ, tự do thực sự và cảnh ngộ đất nước đã bị mất rất nhiều các phần lãnh thổ, biển đảo của VN…

Mạc Việt Hồng: Anh thấy lễ hội đáng tẩy chay nhưng hàng trăm ngàn người, thậm chí cả triệu người đang rất náo nức, có những người vượt hàng trăm, hàng ngàn cây số tới xem lễ hội. Vậy anh giải thích sao về điều này?
Nguyễn Khắc Toàn: Chị nhận xét về điều này thật đúng, rất chính xác mặc dù chị đang ở tận Ba Lan, ở Châu Âu xa xôi mà chị cũng đã rời Việt Nam khá lâu rồi và chỉ đọc qua các bài báo, nhìn qua các hình ảnh trên Mạng từ Việt Nam đã có những nhận xét thật tinh tế thú vị.
Điều phi lý này cũng rất đơn giản và dễ hiểu bởi vì đây là một trong những chế độ độc tài toàn trị mà người dân trong nước đã phải sống gần 60 năm nay đối với miền Bắc VN, còn miền Nam chỉ là 35 năm phải chịu đựng. Trong đó đặc điểm căn bản lớn nhất của xã hội này là hoàn toàn không có đời sống tự do về mặt văn hóa, tư tưởng, tư duy, mọi tầng lớp nhân dân bị chế độ CS ra sức bưng bít thông tin, bị đàn áp khốc liệt, triền miên bởi chế độ vừa mang tính chất đảng trị, vừa là công an trị rất nặng nề và bị nhồi sọ liên tục.
Vì thế tầng lớp trí thức, văn nghệ sĩ đã là số ít trong xã hội lại khó lòng có được những suy nghĩ hay nhận thức một cách độc lập, còn giới nhân dân lao động thì phải chịu cuộc sống bị nô dịch về mặt văn hóa, về đời sống tinh thần còn mù lòa khủng khiếp hơn nữa. Mặc dù đảng và nhà nước CSVN đã buộc phải mở cửa gọi là đổi mới một phần về đời sống kinh tế, văn hóa, cởi nới một bước nhỏ về thể chế chính trị để hội nhập vào cộng đồng nhân loại văn minh trong hơn 20 năm qua, nhưng hậu quả của cả xã hội bị trị do chế độ toàn trị cộng sản lâu dài như vậy là còn rất nặng nề.
Các cơ quan truyền thông, tuyên truyền như đài phát thanh, truyền hình, báo chí các thể loại vẫn hoàn toàn nằm trong tay nhà nước CS độc tài toàn trị này, vì thế nên có thể phần nào đời sống vật chất, kinh tế của dân chúng được cải thiện hơn trước một bước, nhưng đời sống văn hóa, tư tưởng, nếp tư duy của số đông dân chúng thì hầu như chưa được cải thiện là bao vẫn sống theo nền nếp cũ của thời kỳ cộng sản trại lính. Với sự kiện lễ hội ngàn năm Thăng Long đang diễn ra có rất đông người ở xa xôi về Hà Nội tham dự chính là hậu quả của một xã hội bị nền độc tài cai trị quá lâu dài, đời sống văn hóa của dân chúng thật nghèo nàn, đơn điệu, tẻ nhạt, lam lũ quanh năm nên đây là những dịp họ tự thưởng lãm cho mình được quyền hưởng thụ có tính cách giải trí như vậy.
Việc này nó cũng giống như hàng chục ngàn nông dân nghèo khổ ở các tỉnh xa xôi đã vượt bao xa cách để về Thủ đô vào thăm viếng lăng ông Hồ Chí Minh ngày ngày mà ta vẫn thấy mà thôi. Hàng trăm ngàn người có mặt ở lễ hội này thật nhưng đa số do hiếu kỳ, do nhu cầu giải trí tầm thường của cá nhân, trong khi đó nhận thức về văn hóa, kiến thức hiểu biết về lịch sử, đời sống tâm hồn và đặc biệt tinh thần tự hào dân tộc thì đa số là trống rỗng không có gì cả. Tôi tin là trong đó tuyệt đại đa số dân chúng trong số hàng trăm ngàn đồng bào đến lễ hội này không biết gì về việc nhà cầm quyền CSVN đã lựa chọn sai về thời điểm tổ chức lễ kỷ niệm không đúng với lịch sử đã diễn ra.
Tình hình này hoàn toàn trái ngược với bối cảnh được sống trong tự do thông tin, tự do báo chí, tự do tư tưởng của số rất nhỏ chỉ vài ba triệu người Việt tỵ nạn CS nơi hải ngoại nắm rất rõ về sự kiện vua Lý Công Uẩn rời đô vào chính xác thời gian nào, đó là chưa kể đến sự vô chính trị của họ khi mở màn lễ hội này vào ngày quốc khánh nước Trung Hoa cộng sản…Tôi nghĩ là số đông dân chúng trong nước đến với lễ hội không nói lên tính chính nghĩa của nhà cầm quyền CSVN, cũng không nói lên tính đúng đắn về mặt chính trị của sự lãnh đạo của họ.

Mạc Việt Hồng: Anh nói ĐCS chính trị hóa các sự kiện nhưng chính anh cũng đang nhìn mọi việc dưới con mắt rất chính trị?
Nguyễn Khắc Toàn: ĐCSVN lợi dụng dịp này để tô vẽ cho mình như là một chính đảng đang lãnh đạo đất nước và đại diện chân chính cho cả dân tộc, đặc biệt là giờ đây họ có tính dân tộc nhất. Bởi chính họ đã dùng mọi thủ đoạn chính trị để cộng sản hóa cả đất nước này bằng mấy cuộc chiến tranh hao người tốn của di hại còn nặng nề đến nay chưa hết. Họ đã theo đuổi đến cùng khuôn mẫu thể chế chính trị của một học thuyết ngoại lai, vong bản và phản dân tộc. Trong nhiều giai đoạn kể từ khi đoạt được quyền bính trên cả nước, họ đã rập khuôn theo hết mô hình chế độ chính trị Xô Viết, Đông Âu, đến cách thức đổi mới mở cửa một phần để sống còn theo kiểu Trung Quốc thời Đặng Tiểu Bình….
Để đạt được mục đích chiến thắng trong chiến tranh giữa 2 miền Nam- Bắc trước kia và giữ vững quyền lực độc đoán trong tay họ đã nhu nhược, ươn hèn ký các hiệp định với Trung Quốc làm mất nhiều phần lãnh thổ trên biên giới phía Bắc, Vịnh Bắc Bộ, Biển Đông… Họ im lặng không dám hé răng phản ứng lại để bảo vệ chủ quyền toàn vẹn lãnh thổ của đất nước ta, không dám lên tiếng bảo vệ ngư dân Việt Nam bị hải quân Trung Quốc bắn giết. Đó chính là những hành vi phản bội đất nước và nhân dân, phản bội dân tộc Việt Nam bị dư luận đồng bào ta cả bên trong lẫn bên ngoài lên án mạnh mẽ trong nhiều năm qua.
Khi cơ hội có sự kiện kỷ niệm 1000 năm ngày rời đô về Hà Nội của bậc tiền nhân thì chính đây là dịp họ không tiếc gì tiền bạc ngân sách quốc gia để làm thật rầm rộ, “hoành tráng” để khỏa lấp đi những sai lầm và những tội lỗi nghiêm trọng đó nhằm để mỵ dân và đánh lừa dư luận. Vì vậy tôi vẫn khẳng định là ĐCSVN đã tận dụng hết cỡ những sự kiện này để chính trị hóa chứ không còn đơn thuần là lễ hội mang tính văn hóa, kỷ niệm dấu móc lịch sử của nước nhà.
Tôi là một nhà quan sát chính trị, một nhà báo tự do đấu tranh cho nền chính trị mới văn minh, tiến bộ hơn của nhà nước CSVN độc tài toàn trị, tôi luôn phải có nhãn quan chính trị trước các diễn tiễn trong và ngoài nước xảy ra. Tôi nghĩ đó là điều hợp lý và không dung chứa điều gì khuất tất hay mờ ám. Sự nhận định, đánh giá qua quan sát của tôi là có sự phân tích khoa học, có những cứ liệu chắc chắn, thuyết phục mà không gán ghép hay khiên cưỡng. Tôi còn mong tất cả quần chúng yêu nước tha thiết với sự nghiệp dân chủ hóa đất nước nên có những tư duy, hay nhãn quan chính trị như vậy. Vì điều đó còn là trách nhiệm công dân chính đáng đối với quốc gia và sẽ thúc đẩy sự tiến bộ của xã hội đi lên không ngừng.

Mạc Việt Hồng: Việc lựa chọn khai mạc đại lễ đúng vào ngày quốc khánh Trung Quốc và kết thúc vào quốc khánh Đài Loan liệu là sự vô tình hay có mang mục đích chính trị gì không, thưa anh?
Nguyễn Khắc Toàn: Như trên tôi đã nói, sự kiện bộ chính trị ĐCSVN lựa chọn ngày khai mạc và bế mạc “lễ hội ngàn năm Thăng Long” lại trùng vào 2 ngày quốc khánh của 2 nhà nước Trung Hoa, một là của Cộng sản lục địa, một của Đài Loan là có mấy khả năng như sau:
Thứ nhất là, có những nhân vật tay sai thật sự của CS Trung Quốc trong nội bộ ĐCSVN ở cấp cao nhất đã rắp tâm làm việc này để phục vụ quan thầy hòng mong được sự hậu thuận về mọi mặt từ Bắc Kinh để chúng tiếp tục trị vì lâu dài. Việc này nếu quả thật xảy ra đúng như vậy thì không còn gì để mà nói nữa, bởi vì bọn thái thú đã cam tâm làm tay sai này chính là những Việt Gian : Lê Chiêu Thống, Trần ích Tắc,…ngày nay nằm ngay trong bộ máy cầm quyền tối cao nhất mà toàn dân phải đấu tranh loại bỏ chúng càng sớm càng tốt để tránh những tổn hại nặng nề hơn nữa cho đất nước và dân tộc Việt chúng ta.
Thứ hai, đây là sự lựa chọn vô tình thôi, chỉ vì họ muốn kết thúc đại lễ trọng thể nhất vào ngày 10/10/2010 vì đây là kỷ niệm ngày họ vào tiếp quản TP Hà Nội từ tay người Pháp thực dân cách đây đúng 56 năm mà họ vẫn gọi là “ngày giải phóng thủ đô”. Thế nhưng điều đó cũng không thật ổn lắm vì sự kiện này hàng năm vẫn không được coi là quan trọng kể cả năm chẵn và rất ít khi chính phủ trung ương cũng như chính quyền TP Hà Nội kỷ niệm trọng đại, linh đình ngày này. Mặt khác để chuẩn bị tổ chức lễ hội to tát này, họ đã tính toán, trù liệu mọi vấn đề liên quan rất kỹ càng từ trước cả chục năm rồi nên tôi nghĩ khó mà có thể là sự lựa chọn vô tình được, nó phải có ẩn ý thâm sâu nào đó của những thế lực đen tối trong nội bộ đảng CSVN. Hơn thế nữa khi bị dư luận phản ứng mạnh mẽ bất lợi như thế thì nếu tỉnh táo, khôn ngoan ra họ chỉ việc rời ngày lệch đi răm ba hôm lập tức mọi chống đối sẽ bị vô hiệu hóa ngay. Thế nhưng, họ đã kiên quyết tiến hành như lịch trình đã vạch ra mà không thay đổi gì, bất chấp sự đấu tranh rất mạnh mẽ của trí thức, quần chúng từ mọi phía.
Tôi cho là bộ chính trị của ĐCSVN rất kém cỏi, bảo thủ, lỳ lợm và hết sức vô chính trị, sai lầm nghiêm trọng khi quyết định trước một sự kiện lớn lao như thế, đây là việc không bình thường và không thể chấp nhận được.

Mạc Việt Hồng: Còn những đánh giá của anh trên góc độ văn hóa thì sao? Đây có thể là một dịp quảng bá hình ảnh của Việt Nam, giới thiệu văn hóa Việt với năm châu hay không? Bất kỳ thành phố nào trên thế giới thì sinh nhật 1000 tuổi cũng là dịp đáng để ăn mừng và kỉ niệm, dù thể chế chính trị nào đi nữa?
Nguyễn Khắc Toàn: Nhà tôi ở rất gần khu trung tâm chủ yếu của “lễ hội”, hàng ngày tôi có công việc phải đi qua đây khi chưa khai mạc lễ hội này nên tôi rất biết công tác chuẩn bị, tập dượt, tổng duyệt của ban tổ chức.
Thêm vào đó, hôm nay qua hệ thống truyền hình tôi được biết ngày đầu tiên của sinh hoạt lễ hội trong 10 ngày liên tiếp sẽ diễn ra. Nhà nước CSVN đã cho trình diễn trên sân khấu trước tượng đài Vua Lý Thái Tổ trước Hồ Hoàn Kiếm trong hơn 2 giờ các màn ca kịch của các đoàn ca múa dân tộc đại diện cho một số vùng miền ở cả 3 miền Bắc – Trung – Nam. Có một số thể loại văn nghệ dân gian đã từng bị cấm đoán, ngăn cản, hủy diệt dập vùi thời kỳ họ thi hành chính sách cộng sản cực tả, cực đoan ở miền Bắc đã được khôi phục tái diễn công khai. Hình ảnh trang phục đặc trưng dân tộc Việt xa xưa trước kia đã tái hiện rất rõ nét trên sân khấu, như diễn viên nữ áo dài khăn đống, diễn viên nam dài áo the, khăn xếp trước kia bị coi là tàn dư của chế độ cũ, phong kiến lạc hậu, cổ hủ lại được tôn vinh ở vị trí trang trọng…
Tôi cho rằng, đấy là sự thể hiện nền văn hóa dân tộc Việt dù bị cộng sản hóa, bị văn hóa vô sản nô dịch trong nhiều năm nhưng nó vẫn trường tồn, bất tử. Trong khi đó hình ảnh người cán bộ vận đồ đại cán “Tôn Trung Sơn” cài kín cổ áo 4 túi, một thời thịnh hành và tưởng là vĩnh hằng cùng chế độ CS thì đã biến mất hẳn trong đời sống xã hội. Tôi cho rằng bản chất dân tộc và văn hóa Việt là đã có bề dầy văn hiến lâu đời mà mọi người Việt chúng ta luôn lấy đó làm niềm kiêu hãnh, tự hào, thế giới đã biết đến Việt Nam từ trước khi có sự xuất hiện của ĐCSVN, những giá trị đó không phải do đảng CS tạo nên.
Dịp này thành phố Hà Nội kỷ niệm sinh nhật tròn 1000 năm tuổi nói cho công bằng và đúng thì đây là niềm vinh dự và tự hào của cả dân tộc chúng ta. Chúng ta có quyền kiêu hãnh về điều đó, tuy nhiên nhà cầm quyền CSVN hiện nay đã có những sai lầm nặng nề về mặt chính trị, lịch sử, văn hóa, đã vung tay chi phi tốn kém khủng khiếp như vậy trong khi đời sống nhân dân nói chúng còn khốn khó, đất nước còn nghèo, vì thế đã làm giảm đi giá trị thiêng liêng của sự kiện trọng đại này rất nhiều.
Tôi nghĩ rằng, họ hoàn toàn không xứng đáng đứng trong hàng ngũ dân tộc để cùng dự niềm vui chung, lớn lao với toàn thể nhân dân ta. Họ lại càng không có đủ tư cách để đại diện cho cả dân tộc đứng ra tổ chức lễ hội ngàn năm Thăng Long như thế này vì suốt quá trình dài họ nắm quyền lực và kể cả hiện nay, họ là lực lượng chính trị phản dân tộc, phản dân chủ, thậm chí phản quốc. Tôi cũng đồng ý với chị là đây cũng là dịp tốt để chúng ta giới thiệu với bạn bè năm châu trên địa cầu nền văn hóa đa dạng phong phú của đất nước ta, nhưng nếu được tổ chức dưới quyền của một thể chế dân chủ do toàn dân xây dựng bằng lá phiếu tự do thì vẫn tốt hơn nền cai trị độc tài của ĐCSVN như hiện nay.
Mạc Việt Hồng: Xin cám ơn nhà báo Nguyễn Khắc Toàn.
© NKT, MVH
© Đàn Chim Việt

Chủ Nhật, 12 tháng 9, 2010

ONG CHU NUOI TRAU BAT TAY TRAO DOI, NHUNG TRAU VIET CONG VAN CU GIET NGUOI MIEN NAM , CUOP CUA VA CHUOI RUA

Những Tội Ác Gây Chia Rẽ Giữa Việt Cộng và Đồng Bào Miền Nam
Theo luập pháp quốc tế, khi xâm lăng VNCH, cộng sản Bắc Việt đã phạm tội ác xâm lược một quốc gia độc lập có chủ quyền và toàn vẹn lãnh thổ. Và trong cuộc xâm lăng này, Việt Cộng đã phạm rất nhiều tội ác chiến tranh và tội ác chống nhân loại đối với đồng bào Miền Nam. Sau đây xin ghi lại một tội ác chiến tranh, tội cướp bóc, (pillaging).
• Chúng ăn cướp 16 tấn vàng của ngân khố quốc gia và cấp tốc chuyên chở về Miền Bắc để những tên đầu sỏ dấm dúi chia nhau như quân cướp chia của ăn cướp.
• Chúng ăn cướp các kho tàng của chính phủ, của quân đội và chuyên chở suốt ngày đêm về Miền Bắc bằng mọi phương tiện trong nhiều tháng trời.
• Chúng cướp nhà của 3,000,000 người vượt biên để chia cho nhau.
• Chúng bắt những người xuất ngoại phải hiến nhà cho chúng.
• Chúng cưỡng bức 1.5 triệu đồng bào đi “vùng kinh tế mới” để cướp nhà.
• Chúng cướp nhà của quân cán chính VNCH và chia cho nhau.
• Chúng đánh tư sản mại bản để cướp tài sản, cửa hàng và kho hàng của tư thương.
• Chúng ăn cướp các nhà máy, các xí nghiệp của tư nhân để thành lập các hợp tác xã của chúng.
• Chúng ăn cướp tiền của đồng bào ký thác trong các ngân hàng.
• Chúng ăn cướp tiền của dân bằng cách hạ thấp trị giá đồng bạc của VNCH và tổ chức đổi tiền 2 lần. Mỗi lần đổi tiền chúng chỉ trả lại cho một số ít để sinh sống trong một thời gian ngắn, và chúng cướp sạch số còn lại.
• Chúng ăn cướp bất động sản của các tôn giáo.
• Chúng dùng luật lệ rừng rú của chúng để cướp tất cả thổ cư của dân.
• Chúng cướp đất tha ma, đất nghĩa địa.
• Chúng cướp đất nông nghiệp của nông dân qua Luật Đất Đai ăn cướp của chúng.
Trong số những tội ác kể trên, tội cướp đất nông nghiệp của nông dân là tội ác dã man nhất. Tội ác chiến tranh này còn mang tính chất tội ác chống nhân loại bởi vì tội ác này cướp đi quyền sống của hàng chục triệu nông dân, chiếm hơn 70% dân số Miền Nam. Tội ăn cướp này đã diễn ra suốt 35 năm nay và còn đang tiếp tục. Hiện nay, trong khắp Miền Nam gần như thường xuyên có những đoàn nông dân hàng trăm người kéo nhau đi kiện và biểu tình kéo dài nhiều ngày, ăn chực nằm chờ, lây lất ngoài công viên, trên hè phố để đòi đất nông nghiệp và thổ cư bị bọn cầm quyền địa phương chiếm đoạt. Cho tới ngày nào cộng sản còn thống trị đất nước, tội ác này không thể chấm dứt bởi vì cướp đất của dân để bán đã mang lại nguồn lợi to lớn cho băng đảng Việt Cộng mà chúng không thể từ bỏ được.
Ngoài tội cướp bóc kể trên, Việt Cộng còn phạm rất nhiều tội ác chiến tranh và tội ác chống nhân loại đối với đồng bào Miền Nam một cách quy mô và có kế hoạch:
• Tội đưa đi lưu đày, (deportation), 1.5 triệu đồng bào Miền Nam tại những nơi rừng thiêng nước độc mà chúng đặt cho cái nguỵ danh là “khu kinh tế mới”. Khí hậu khắc nghiệt tại những nơi lam sơn chướng khí này đã gây ra những cái chết cho nhiều chục ngàn người.
• Tội xử tử một cách phi pháp, (extrajudicial, or summary, execution), 100,000 quân dân cán chính VNCH trong thời gian 10 năm kể từ sau tháng 4/1075, gây đau thương suốt đời cho cho hàng trăm ngàn thân nhân ruột thịt của họ.
• Tội giết 160.000 người bằng cách đuổi theo pháo kích và bắn trực xạ trong nhiều ngày vào đoàn người chạy giặc suốt theo chiều dài của Tỉnh Lộ 7B từ Pleiku xuống duyên hải trong tháng 3/1975, để lại đau thương suốt đời cho hàng trăm ngàn thân nhân của họ.
• Tội giam cầm phi pháp, (imprisonment without formal charge or trial), 1,000,000 quân dân cán chính VNCH trong những cái gọi là “trại cải tạo” với thời gian bị giam cầm là từ 3 tới 10 năm, và có nhìều người đã bị giam tới 17 năm. Tội ác này đã gây đau khổ tinh thần cho hàng triệu thân nhân ruột thịt của họ.
• Tội ác thủ tiêu mất tích, (enforced disappearance of persons), 165,000 quân dân cán chính VNCH bị chết vì đòn thù trong các trại tù cải tạo. Hiện nay, Việt cộng còn đang chôn giấu 165,000 bộ hài cốt của những người này trong rừng núi với chủ tâm trả thù, gây thống khổ tinh thần suốt 35 năm nay cho hàng trăm ngàn cha mẹ, vợ chồng, anh chị em, con cái của họ.
• Chế độ độc tài khủng bố Việt Cộng đã là nguyên nhân xô đẩy 3,000,000 đồng bào Miền Nam lao ra biển trên những con thuyền mỏng manh để đi tìm tự do, gây ra những cái chết thảm cho 700,000 đồng bào trên biển cả, để lại đau thuơng suốt đời cho hàng triệu cha mẹ, vợ chồng, anh chị em, con cái của họ.
Một số tội ác kể trên đã đủ để chứng minh rằng hầu hết các gia đình tại Miền Nam đều là nạn nhân của tội ác chiến tranh và tội ác chống nhân loại của băng đảng cộng sản. Chính những tội ác này đã gây ra hận thù và chia rẽ không thể hoà giải giữa Việt Cộng và đồng bào Miền Nam. Do đó, những thiện chí (?) kêu gọi hoà giải giữa cộng sản với người dân Miền Nam và với cộng đồng người Việt tỵ nạn cộng sản tại hải ngoại trong lúc này là đồng loã với những tội ác của chúng, là chuyện đặt cái cày trước con trâu.
Những Tội Ác Gây Chia Rẽ Giữa Người Việt và người Việt
Như đã trình bày ở trên, khi xâm lăng VNCH, Việt Cộng đã hành xử như một đạo quân thực dân đi xâm lược một quốc gia thù địch. Chúng thi hành một chính sách phân biệt đối xử nhằm chia rẽ dân tộc. Chúng gọi một cách mất dạy, láo xược toàn dân Miền Nam là “nguỵ”, và chúng tôn xưng một cách trâng tráo bọn Nam gian, bọn ăn cơm quốc gia thờ ma cộng sản, bọn nằm vùng và hàng triệu người được chúng đưa từ Miền Bắc vào xâm thực Miền Nam là “quần chúng cách mạng”. Chính sự phân biệt trên danh nghĩa này đã là nguyên nhân đầu tiên gây chia rẽ không thể hoà giải giữa người Việt với người Việt. Chỉ cần quan sát những sự kiện đã và đang diễn trong xã hội Miền Nam từ ngày 30/4/1975 đến nay sẽ thấy rõ sự chia rẽ trầm trọng giữa hai thành phần người Việt nói trên là không thể hoà giải được chừng nào cộng sản còn thống trị đất nước.
• Chúng triệt hạ khoảng 50 nghĩa trang QĐVNCH trong toàn Miền Nam bằng cách đào các mộ phần, lấy hài cốt mang đi thủ tiêu và san thành bình địa; trong khi đó chúng xây cất rất “hoành tráng” một số tương đương các nghĩa trang liệt sĩ của chúng trong khắp các tỉnh thành Miền Nam. Đây là việc làm có chủ tâm gây chia rẽ không thể hoà giải giữa hàng triệu thân nhân của hai phe người Việt.
• Chúng cố tình triệt hạ Nghĩa Trang Quân Đội Biên Hoà - nơi an nghỉ của 16,000 anh hùng tử sĩ của QLVNCH - bằng cách giật sập và mang đi thủ tiêu Bức Tượng Thương Tiếc. Chúng đập phá các mộ bia, san bằng các ngôi mộ, không cho thân nhân sửa sang, tảo mộ. Chúng chủ tâm để cho thời gian tàn phá di sản lịch sử quốc gia này; trong khi đó, cách đấy không xa, chúng xây cất một nghĩa trang liệt sĩ rất quy mô, “hoành tráng”, được canh gác, tu bổ, sơn phết hàng ngày, có cửa hàng bán đồ lưu niệm… Sự phân biệt đối xử đối với những người chết đã gây chia rẽ trầm trọng, không thể hoà giải giữa đồng bào Miền Nam và người của phe chúng.
• Chúng đuổi hàng chục ngàn thương binh VNCH ra khỏi các quân y viện trong toàn Miền Nam để chiếm chỗ cho thương binh của chúng. Những người thương binh sa cơ, thất thế đã phải dìu nhau ra khỏi các quân y viện, lê lết trên đương phố với thương tích đầy mình. Cảnh tượng thương tâm này đã làm đau lòng đồng bào Miền Nam. Sự phân biệt đối xử dã man, vô nhân tính của Việt Cộng đã chồng chất thêm tội ác của chúng đối với đồng bào Miền Nam. Loài dã thú cũng không đối xử với đồng loại của chúng như băng đảng Việt Cộng đối xử với đồng bào của chúng!
• Ngay sau ngày 30/4/1975, cộng sản đã đưa hơn một triệu người từ Miền Bắc vào Sàigòn để chiếm đoạt những căn nhà của hàng trăm ngàn người chạy giặc để lại và của gần một triệu người Sàigòn bị chúng đưa đi đày tại những “khu kinh tế mới”. Những “quần chúng cách mạng” khố rách áo ôm này cùng với quân chiếm đóng dép râu nón cối đã chiếm đoạt hết những khu phố biệt thự sang trọng nổi tiếng của Sàigòn như Công Lý, Duy Tân, Bà Huyện Thanh Quan, Yên Đổ…và các khu phố buôn bán sầm uất như Tự Do, Nguyễn Huệ, Lê Lợi, Gia Long, Lê Thánh Tôn…Chúng coi Sàigòn là chiến lợi phẩm để đem chia chác cho nhau. Người Sàigòn, một sớm một chiều, cảm thấy mình bị cướp trắng tay; Sàigòn đổi chủ, đổi tên; khắp ngõ, hẻm, phố phường, công sở…vang lên cái giọng the thé Bắc Kỳ 75 chói tai, lạ hoắc cùng với dép râu nón cối làm bẩn Hòn Ngọc Viễn Đông tráng lệ. Cái cảm thức mất mát này đã gây chia rẽ không thể hoà giải giữa những kẻ xâm thực và người dân của thành phố bị xâm thực.
• Những người xâm thực Miền Bắc đã giành hết những chức vụ tại các công sở, công ty, xí nghiệp… có lương bổng cao. Một thí dụ điển hình là tại công ty hàng không quốc doanh có trụ sở tại Sàigòn, cho tới ngày hôm nay, hầu hết tiếp viên hàng không - một công việc có lương bổng rất cao - đều là người có gốc gác miền Bắc; người dân Miền Nam rất khó chen chân vào được. Sự kỳ thị này đã hình thành nên một giai cấp làm chủ là người Bắc và giai cấp làm công là người Nam. Sự chia rẽ này là không thể hoà giải được giữa nguời Việt và người Việt
• Hàng trăm ngàn người – trong số 1.5 triệu người bị đưa đi đày tại những khu kinh tế mới – đã bỏ trốn, và khi trở về thì thấy ngôi nhà khang trang xây dựng bằng công lao, mồ hôi nước mắt của cả gia đình đã bị một kẻ lạ mặt từ Miền Bắc vào chiếm đoạt một cách “vô tư”, công khai và “hợp pháp”. Người bị cướp nhà phải sống lê lết trên vỉa hè, dưới mái hiên của nhà mình. Kẻ cướp và người bị cướp không thể hoà giải và sống chung hoà bình với nhau được.
Một số sự kiện trên đây đủ để chứng minh rằng chính sách thực dân nội địa và sự phân biệt đối xử của Việt Cộng đã gây chia rẽ trầm trọng giữa người Việt và người Việt. Chừng nào chúng còn thống trị đất nước thì không thể có hoà giải, và sự chia rẽ dân tộc càng trầm trọng thêm. Tất cả những tội ác của băng đảng Việt Cộng đối với đồng bào Miền Nam đã được chúng chủ trương và hoạch định từ trước chứ không phải là những sai lầm như một số luận điệu bao che cho tội ác của chúng và cho rằng chỉ cần một lời xin lỗi của chúng là đủ để hoà giải dân tộc.
Con Đường Hoà Giải Dân Tộc
Kể từ sau ngày 30/4/1975, Việt Cộng luôn luôn lớn tiếng huyênh hoang rằng chúng đã đại thắng và thống nhất được đất nước. Nhưng thực tế cho thấy suốt 35 năm nay và sẽ không bao giờ chúng có thể thống nhất được nhân tâm. Với sự yểm trợ và tiếp vận của khối Đệ Tam Quốc Tế, Việt Cộng có thể sử dụng vũ lực để thống nhất lãnh thổ. Nhưng với chính sách thực dân nội địa và chủ trương phân biệt đối xử “nguỵ-cách mạng” đã và đang diễn ra tại Miền Nam suốt 35 năm nay, chúng không thể thống nhất được nhân tâm mà chỉ làm băng hoại thêm tình đoàn kết dân tộc.

VANG LENH NGA TAU: VIET CONG HO CHI MINH CHI GIET NGUOI VIET

Trong suốt dòng lịch sử kể từ khi lập quốc cho tới ngày nay, dân tộc Việt Nam chưa có thời kỳ nào bị phân hoá và chia rẽ trầm trọng như thời kỳ dưới sự thống trị của Hồ Chí Minh và băng đảng Việt Cộng. Sự phân hoá và chia rẽ dân tộc mỗi ngày một thêm trầm trọng và đã di căn vào mọi ngõ nghách trong cơ thể xã hội và đang biến chứng thành một cơ thể liệt kháng, không còn đủ khả năng và ý chí chống lại mưu đồ bành trướng ngàn đời của quân Đại Hán từ phương bắc hiện đang đè nặng lên đất nước và được nội ứng bởi bọn Việt gian cộng sản. Do đó, hoà giải dân tộc để thống nhất ý chí và tư tưởng là một nhu cầu lịch sử có tính sinh tử. Tuy nhiên, công việc này chỉ có thể thực hiện được sau khi chế độ độc tài toàn trị Việt Cộng bị thanh toán, bởi vì chính chế độ phi dân tộc này đã là thủ phạm của những tội ác gây phân hoá và chia rẽ dân tộc từ hơn nửa thế kỷ nay. Cộng Hoà Nam Phi đã thực hiện được hoà giải dân tộc sau khi chế độ phân biệt chủng tộc bị xoá bỏ. Với sự trợ giúp về pháp lý và tài chánh của cộng đồng quốc tế, dân tộc Căm Bốt đang thực hiện hoà giải dân tộc sau khi chế độ cộng sản Khờ Me Đỏ bị tiêu diệt. Đây là mẫu hình cần nghiên cứu để áp dụng vào Việt Nam sau này.
Tội Ác Của Hồ Chí Minh Đối Với Dân Tộc Việt Nam
Kể từ khi nhận lệnh của Đệ Tam Quốc Tế để thành lập Đảng Cộng Sản Việt Nam vào ngày 3/2/1930 cho tới ngày hôm nay, Hồ Chí Minh và đồng đảng - với chủ trương đấu tranh tiêu diệt giai cấp - đã gây muôn vàn tội ác nhằm phân hoá và chia rẽ dân tộc để dễ bề thống trị đất nước. Những tội ác của Hồ Chí Minh đối với dân tộc Việt Nam cũng chính là những tội ác của Stalin đối với dân tộc Nga. Hồ Chí Minh - một tên Bolshevik thâm căn - là tên học trò trung thành và xuất sắc của Stalin. Đối với Hồ Chí Minh, Stalin là một lãnh tụ thần tượng không bao giờ sai lầm. Hồ Chí Minh đã tôn thờ Stalin là cha già của thế giới xã hội chủ nghĩa trong đó có Miền Bắc xã hội chủ nghĩa mà Hồ Chí Minh là đầu đảng. Những tội ác của Stalin đã được chế độ Liên Xô bưng bít từ hơn nửa thế kỷ nay. Nhưng mới đây, Tổng Thống Nga Dmity Medvedev - sau một thời gian chờ đợi lâu dài - đã công bố trước thế giới những tội ác khủng khiếp, dã man của Stalin và chế độ Liên Xô.
Ngày 7/5/2010 - hai ngày trước lễ kỷ niệm được tổ chức tại Nga để đánh dấu 65 năm ngày chấm
dứt Thế Chiến II tại Âu Châu - trả lời cuộc phỏng vấn của nhật báo Izvestia, Tổng Thống Medvedev đã công bố những tội ác của chế độ Liên Xô và của Stalin đã bị che giấu từ hơn một nửa thế kỷ nay như sau:
• Chế độ trị vì ở Liên Xô không thể xác định bằng cách nào khác hơn là một chế độ độc tài toàn trị. Thật không may, đây là một chế độ đàn áp các quyền tự do cơ bản của con người, và không chỉ với người dân của chính mình mà với cả nhân dân của các nước nằm trong khối cộng sản cũng đã gần nửa thế kỷ chịu chung một số phận tương tự. Đây là tôi muốn nói tới các nước xã hội chủ nghĩa khác. Điều này không thể bị xoá khỏi lịch sử. (Người viết chú giải: Đây là những tội ác chống nhân loại, (crimes against humanity), của chế độ độc tài toàn trị Liên Xô đối với người dân Nga. Chế độ Việt Cộng hiện nay - cũng là một chế độ độc tài toàn trị kiểu Stalin - đã và đang gây những tội ác chống nhân loại - tức tội đàn áp các quyền tư do cơ bản của con người - đối với dân tộc Việt Nam).
• Các sĩ quan Ba Lan bị sát hại ở Katyn năm 1940 đã bị giết theo lệnh của chính quyền Liên Xô trong đó có Joseph Stalin. (Người viết chú giải: Đây là tội ác xâm lược, (the crime of aggression), đối với Ba Lan và tội ác chiến tranh, (war crimes), tội giết tù binh Ba Lan. Việt Cộng - vói sự yểm trợ và tiếp vận của khối Đệ Tam Quốc Tế - cũng đã phạm tội ác xâm lược đối với VNCH trong tháng 4/1975 và rất nhiều tội ác chiến tranh như cướp bóc, (pillaging), giết người vô luật pháp, (extrajudicial execution)…).
• Stalin là kẻ giết người hàng loạt. Ông ta là kẻ sát nhân với số lượng lớn. Tội ác đó không thể tha thứ được. (Người viết chú giải: Đây là tội ác diệt chủng, (the crime of genocide). Stalin đã giết 6,000,000 người Ukraine bằng cách gây ra nạn đói giết người trong mùa đông năm 1932-1933. Hồ Chí Minh cũng phạm tội ác diệt chủng đối với dân tộc Việt Nam. Trong vụ cải cách ruộng đất tại Miền Bắc, Hồ Chí Minh đã bức hại và giết 700,000 người, tức 5% trong số 14 triệu nông dân Miền Bắc).
• Stalin chính là tên tội đồ của dân tộc Nga. (Người viết nhận định: Hồ Chí Minh cũng chính là tên tội đồ của dân tộc Việt Nam).
• Nếu ngày hôm nay nhắm mắt trước tội ác này (tội ác giết tù binh Ba Lan của Stalin tại khu rừng Katyn) thì trong tương lai những tội ác như vậy sẽ có thể lặp lại ở dạng này hay dạng khác, ở nước này hay nước kia. Những tội ác tày trời như vậy không bao giờ hết thời hiệu pháp lý. Những người gây tội ác bất cứ là ai, bất kể thời gian là bao nhiêu năm cũng phải chịu trách nhiệm. Đây là trách nhiệm đạo đức, một sự kiện đáng để cho các thế hệ tương lai rút kinh nghiệm. (Người viết nhận định: những tội ác giết người như trên đây đã diễn ra tại Việt Nam. Trong tết Mậu Thân năm 1968, cộng sản đã giết và thủ tiêu 6,000 người dân tại Huế. Sau tháng 4/1975, cộng sản đã xử tử một cách phi pháp, (extrajudicial execution), 100,000 quân dân cán chính VNCH. Tố cáo những tội ác của Việt Cộng là trách nhiệm đạo đức của mọi người Việt Nam. Những tội ác này không bao giờ hết thời hiệu pháp lý).
• Sự trở lại của chủ nghĩa Stalin đã bị loại trừ. (Người viết nhận định: chủ nghĩa Stalin vẫn còn được Việt Cộng tôn thờ và chúng còn đang áp đặt một cách thô bạo lên dân tộc Việt Nam).
Những tội ác kể trên của Stalin và Hồ Chí Minh là những tội ác đại hình có tính quốc tế được dự liệu tại Đạo Luật Rome và thuộc quyền tài phán của Toà Án Hình Sự Quốc Tế. Cho tới ngày hôm nay, những tên đầu sỏ Việt Cộng còn đang câm miệng hến trước những tội ác được công bố trên đây bởi vì đó là những sự thật không thể chối cãi.
Khi công bố những tội ác của Stalin và của chế độ Liên Xô đối với nhân dân Nga và nhân dân các nước xã hội chủ nghĩa trong khối Xô Viết, Tổng Thống Medvedev đã mở ra một chương mới trong lịch sử thế giới, dẫn tới việc xét lại toàn bộ tội ác của chế độ Liên Xô đã bị che giấu từ năm 1917 tới năm 1991 cũng như những tội ác đã bị che giấu trong hệ thống các nước xã hội chủ nghĩa theo mô hình Stalin từ hơn nửa thế kỷ nay trong đó có chế độ Việt Cộng mà tên đầu đảng là Hồ Chí Minh. Những công bố trên đây của Tổng Thống Medvedev vào thời điểm này - tiếp theo sau Nghị Quyết số 1481 năm 2006 của Nghị Viện Âu Châu lên án các chế độ cộng sản - là bước cuối cùng tiến tới việc vứt bỏ toàn bộ chủ nghĩa cộng sản vào thùng rác lịch sử của nhân loại.
Tội Ác Của Cộng Sản Đối Với Đồng Bào Miền Nam Việt Nam
Không giấy mực nào có thể ghi hết những tội ác của Hồ Chí Minh và băng đảng Việt Cộng đối với dân tộc Việt Nam trong suốt 80 năm nay. Tuy nhiên, nhằm mục đích chứng minh rằng những chia rẽ do Việt Cộng gây ra là không thể hoà giải được chừng nào chúng còn thống trị đất nườc, bài viết này chỉ thu hẹp vào một số ít tội ác tượng trưng của Việt Cộng đối với đồng bào Miền Nam kể từ sau ngày 30-4-1975 cho tới ngày hôm nay, và từ đó có thể suy ra những tội ác của chúng đối với toàn thể dân tộc Việt Nam.
Khi xâm lăng VNCH, Việt Cộng đã hành xử như một đạo quân thực dân đi xâm lược đô hộ một quốc gia thù địch mà một nhà báo người Pháp đã nhận định rằng đây là một kiểu thực dân nội địa, (auto-colonisation). Với tính cách là đạo quân xâm lược, băng đảng Việt cộng chính là kẻ thù của toàn dân Miền Nam, giặc từ Miền Bắc vô Nam! Ngay khi chiếm được Việt Nam Cộng Hoà, chúng lập tức xoá bỏ chính quyền chính thống quốc gia đương nhiệm, bỏ tù tất cả quân cán chính VNCH dưới cái nguỵ danh “học tập cải tạo” để trả thù. Chúng thành lập một chính quyền đô hộ thực dân nội địa từ trung ương tới địa phương gồm toàn những cán binh, cán bộ của chúng từ Miền Bắc đưa vào với cung cách hành xử theo một thứ “văn hoá xã hội chủ nghĩa” rừng rú rất xa lạ với đồng bào Miền Nam. Với chính quyền thực dân nội địa độc tài trong tay, chúng áp dụng một phương pháp cai trị bằng khủng bố và kìm kẹp rất dã man mà chúng đã có kinh nghiệm từ Miền Bắc, và cùng lúc, chúng phạm những tội ác gây xung đột và chia rẽ trầm trọng giữa chúng với người dân Miền Nam và giữa người Việt với người Việt.
Phương Pháp Cai Trị Bằng Khủng Bố và Kìm Kẹp
So với phương pháp cai trị bằng cách chia để trị của thực dân Pháp, phuơng pháp cai trị bằng khủng bố và kìm kẹp của băng đảng Việt Cộng đã chứng tỏ rằng chúng là bậc thày:
a) Với chính sách hộ khẩu và tem phiếu lương thực, trong thực tế, cộng sản đã chỉ định nơi cư trú, kiểm soát sự di chuyển và cái dạ dầy của người dân Miền Nam. Đây là một hình thức giam lỏng. Với chủ trương thâm độc “ăn không no, đói không chết”, hàng tháng chúng cung cấp cho mỗi người 12kg gạo hay bo bo - một loại lương thực để nuôi gia súc - quy ra gạo cùng với 200gr đường và vài lạng thịt… Với chính sách nuôi ăn như nuôi súc vật, nuôi tù trên đây, cộng sản tin rằng quanh năm suốt tháng người dân chỉ mải miết lo cái ăn và không còn tâm trí để chống lại chúng, và nếu người nào chống đối, chúng sẽ cắt tem phiếu lương thực và bao vây kinh tế, tức cắt nguồn sống. Tại Miền Bắc, vào năm 1956, chỉ vì tham gia vào phong trào Nhân Văn-Giai Phẩm - một phong trào đòi tự do dân chủ cho đồng bào Miền Bắc - mà nhà đại trí thức khoa bảng, giáo sư đại học Nguyễn Mạnh Tường đã bị cắt tem phiếu lương thực và bị bao vây kinh tế trong suốt 30 năm. Giáo Sư Nguyễn Mạnh Tường cùng với vợ con đã phải sống 30 năm ngắc ngoải như những “con ma đói” trong cái “thiên đường xã hội chủ nghĩa” Miền Bắc.
b) Với hệ thống công an khu vực dày đặc, cộng sản đã theo rõi và kiểm soát được tư tưởng và hành động của mọi người. Cộng sản tổ chức mỗi người dân là một điểm chỉ viên có bổn phận phải theo rõi, dò la, báo cáo hành động và tư tưởng của người khác ngay cả với cha mẹ, vợ chồng, anh chị em, con cái trong gia đình, và ngược lại, người điểm chỉ viên đó lại bị người điểm chỉ viên khác theo rõi và báo cáo… Cộng sản đã chủ tâm tạo một không khí khủng bố bao trùm trong xã hội, và mọi người luôn luôn sống trong sợ hãi và đề phòng bị ám hại. Với kiểu khủng bố này, cộng sản đã làm tê liệt ý chí và sức đối kháng của người dân.
c) Cộng sản đoàn ngũ hoá toàn dân để kiểm soát và theo rõi. Tất cả mọi người, bất kể già, trẻ, lớn, bé, đều phải tham gia vào một tổ chức do chúng kiểm soát như: đội nhi đồng cứu quốc, hội phụ nữ cứu quốc, đoàn thanh niên xung phong, hội nhà văn, hội trình diễn nghệ thuật…Trong các hội đoàn này, cộng sản tổ chức những buổi sinh hoạt định kỳ, và các hội viên phải thay phiên nhau “phê và tự phê” để tự tố cáo mình và tố cáo người khác về những hành vi, tư tuởng bị cho là sai trái với chủ trương, đường lối của đảng cộng sản. Từ những buổi sinh hoạt gọi là “phê và tự phê” này, cộng sản nhận diện được những người mà chúng cần theo rõi, đàn áp và thủ tiêu.
d) Với chính sách “học tập cải tạo”, Việt Cộng đã nâng kỹ thuật khủng bố của chúng lên hàng siêu đẳng. Chỉ cần một cái lệnh hành chánh của một chính quyền địa phương cấp thấp là đủ để chúng đưa một người dân lương thiện đi tù khổ sai từ ba năm tới chung thân với cái chiêu bài rất đểu giả là đi học tập để thông suốt đường lối của đảng, và khi nào học tập tốt, cải tạo tốt thì về. Vào năm 1956, tại Miền Bắc, cộng sản đã đưa Triết Gia Trần Đức Thảo - triết gia ngây thơ (?) đã trao tất cả nhiệt tình yêu nước cho tên phản quốc Hồ Chí Minh - đi học tập cải tạo bằng cách cho đi chăn bò tại nông trường Ba Vì để suy tư thêm về chủ nghĩa Mác-Lê chỉ vì tội tham gia phong trào Nhân Văn-Giai Phẩm. Sau tháng 4/1975, Việt Cộng đã đưa 1,000,000 quân dân cán chính VNCH đi tù cải tạo. Theo tài liệu của tổ chức Tưởng Niệm Nạn Nhân của Chủ Nghĩa Cộng Sản, “The Victims of Communism Memorial Foundation”, thì Hồ Chí Minh đã giết 850,000 người trong những trại tù cải tạo tại Miền Bắc. “… When Ho Chi Minh sent 850,000 Vietnamese to their graves in re-education camps”. Nếu ước tính số người chết trong các trại cải tạo là 15% thì số người bị Hồ Chí Minh đưa đi cải tạo tại Miền Bắc là 6,000,000 người. Tính chung lại, cộng sản đã đưa đi tù cải tạo 7,000,000 người, và nếu tính trung bình số năm tù của mỗi người là 7 năm thì số năm tù của 7,000,000 người là 49,000,000 năm. Trong khi đó, để tố cáo chế độ tù đày của thực dân Pháp, trong một bài diễn văn đọc ngày 1-5-1960, Hồ Chí Minh đã công bố rằng 31 thành viên đương nhiệm của ban chấp hành trung ương của Đảng Cộng Sản Việt Nam đã bị giam tổng cộng là 222 năm trong các nhà tù của thực dân Pháp.
Với phương pháp cai trị bằng khủng bố và kìm kẹp dã man trên đây, cộng sản đã coi người dân Miền Nam là những kẻ thù giai cấp không đội trời chung của chúng. Đây chính là bước đầu tạo ra chia rẽ không thể hoà giải giữa cộng sản và người dân Miền Nam. Bước tiếp theo là những tội ác dã man mà chúng đã vi phạm một cách quy mô và có kế hoạch.